Ông ấy nắm tay lôi em lên xe đi xét nghiệm ADN. Từ giờ phút đó, em hứa với lòng không xem ông ấy là cha dù có cùng ADN với ông
Một chiều đi dạy về, mẹ tôi chừa tôi nửa cái bánh bà mua từ một xe bánh mới mở gần nhà. Gọi là bánh lột da vì lớp vỏ bánh mềm mại rất dễ lột. Nhưng bánh bằng đậu xanh, ở giữa có một tròng đỏ muối. Sau này, nhưn bánh có thêm sầu riêng thơm và ngon hơn. Vài ngày, bà lại mua bánh lột da, có khi cho riêng tôi một cái. Ngại mập, nhưng mẹ tôi quá “nhiệt tình khen bánh ngon”, tôi ăn cho bà vui.
Dạy Anh văn tại một trung tâm ở Q.6, TP.HCM, tôi biết Yến lần đầu nhờ cô cầm một “cây” bánh lột da vào mời mọi người. Cây bánh gồm bốn cái bánh to. Yến nói mỗi tuần đều mua bánh này cho bố ăn và uống trà. Yến nói bánh lột da còn gọi là bánh pía. Từ đó, sau giờ dạy cuối tuần, tôi đều cùng Yến đi bộ đến lò bánh gần trung tâm mua bánh về cho mẹ.
Một hôm, Yến nói sẽ sang Campuchia làm việc cho một công ty Mỹ. Giọng buồn buồn, Yến kể:
– Bố mẹ em chỉ có mình em. Gia đình em đang sống yên ổn, bỗng chú Thanh, bạn cũ của mẹ em ở Mỹ về chơi. Bố em kiếm chuyện gây gổ, nghi ngờ mẹ em ngoại tình. Ông buộc em cùng ông đi xét nghiệm ADN. Chị biết thời gian chờ đợi kết quả thật mệt mỏi dù chỉ vài ngày. Nhưng chị ạ, em có cùng ADN với ông, nhưng em thất vọng, hụt hẫng quá. Với ông, em chắc chắn là con ruột. Nhưng với em, ông ấy không còn là cha của em nữa. Em đã dọn ra ngoài ở riêng. Em xin việc vào một công ty Mỹ. Nếu được, em rước mẹ em qua Campuchia luôn.
– Thái độ bố em thế nào sau khi biết sự thật?
– Ông rất hối hận… Nhưng còn tình nghĩa gì nữa. Nếu thử máu em không là con ruột thì sao? Ông ấy đuổi em ra khỏi nhà à? Còn tình nghĩa mấy chục năm cha con thì sao? Ông ấy nắm tay lôi em lên xe đi xét nghiệm ADN. Từ giờ phút đó, em hứa với lòng không xem ông ấy là cha dù có cùng ADN với ông.
Tôi luôn nhớ những buổi tối cùng Yến đi mua bánh lột da. Bạn rất hào hứng nói về cha của mình. Tôi biết cây bánh chẳng bao nhiêu, nhưng như tôi với mẹ mình, đó là cả sự quan tâm và yêu thương của Yến dành cho cha của cô.
Rồi năm sau, công việc bận bịu, tôi cũng nghỉ dạy tại trung tâm. Thỉnh thoảng đi ngang lò bánh cũ, tôi bâng khuâng buồn, ghé vào mua một cây bánh. Yến giờ ra sao? Người cha ngày trước của Yến có hối tiếc không khi đã đối xử mẹ con Yến như vậy? Sau khi Yến ra đi, mỗi tuần có ai mua bánh lột da cho ông ăn và uống trà không?
Mẹ tôi cũng đã 98 tuổi. Một sáng người cháu ghé thăm sau chuyến du lịch miền Tây, quà là những loại bánh đặc sản, trong đó có một cây bánh lột da. Tôi khui cây bánh, lấy ra một cái cắt cho mẹ tôi nửa cái. Tôi hỏi bà biết đang ăn bánh gì không. Vừa nhai bà vừa trả lời:
– Đang ăn đậu xanh.
Cắn thêm một miếng, bà nói:
– Bánh lột da…
Chúng tôi cùng cười, khen bà dù bà đã lẫn hai năm rồi, vẫn còn nhớ hương vị của bánh lột da. Nhỏ cháu bỗng bâng quơ:
– Khi già người ta chỉ cần những phút giây vui vẻ với con cháu thế này thôi.
Tự dưng tôi nhớ đến cha của Yến và những cây bánh lột da ngày nào…
N. Hà – PLO