Giam dinh gen – Ông Tân đã bước qua khá xa cái tuổi thất thập cổ lai hy. Cái tuổi nay yếu mai đau. Cái tuổi lúc nhớ lúc quên. Cái tuổi sống hơn tám mươi năm trên cõi đời. Bạn bè ông Tân đã lên chức ông nội, ông ngoại. Ông Tân thì chỉ mãn nguyện đường con cái được một vài năm.
Thằng con trai lớn của ông năm nay mười hai tuổi. Thằng Út thì chín hay mười tuổi gì đó. Ông Tân không quan tâm tuổi tác con cái, miễn sao có con là được. Mà lại là hai thằng con trai hiếu thảo như hai đứa nó, ông rất mãn nguyện. Ngồi trên xe lăn, ông đau chân, có đứa lớn thoa dầu, ông đau đầu, có đứa nhỏ mang thuốc đến. Ông than cực than khổ khi phải ngồi một chỗ, đứa ngồi bên trái an ủi, đứa đứng bên phải chia sẻ. Hỏi có con ngoan như vậy, cha nào không thương? Mà cảnh cha già con muộn đã có mấy đời nay, cha nào không mê con trẻ như ông Tân?
Khổ nỗi, bà vợ cùng tuổi với ông Tân. Đàn bà vốn hay cằn nhằn. Bà già lại càng khó khăn hơn. Bà vợ cứ chì chiết ông suốt ngày. Cũng may cho ông, bà vợ này dành nhiều thời gian cho internet. Bà có thể ngồi từ sáng đến trưa, ngồi hàng giờ không biết chán. Nhưng già rồi, không lên mạng đọc tin tức đó đây, không xem hình ảnh các cô gái trẻ nuột nà mà một thời mình đã qua, bà vợ ông Tân biết làm gì?
Ông Tân không bực mà lại thấy hay. Biết đâu nhờ đam mê của vợ ở tuổi già, ông thấy yên nhà yên cửa. Ông Tân đã quen lắm tính bà vợ, bà nói bà nghe. Chuyện ông, ông biết. Chỉ tội nghiệp hai đứa nhỏ, nó chết khiếp mỗi khi bà hằn học ông. Nó không dám lại gần cha mỗi khi bà ấy xuất hiện. Sống với ông bà, hai đứa nó lấm la lấm lét như kẻ trộm.
Bà quả quyết hai đứa nó không phải con ông. Ông một mực nói chắc nịch như đinh đóng cột, hai đứa nó là máu mủ của mình. Chuyện chỉ có vậy, ông Tân và bà vợ rơi vào mâu thuẫn không có lối thoát.
Một hôm đọc báo mạng, bà vợ như nhận được tin vui. Bà bươn bả đến cạnh chồng, giọng hồ hởi:
– Ông đưa hai đứa nó đến trung tâm ADN ngay.
Ông Tân lắc đầu, mệt mỏi:
– Bà hôm nay làm sao vui lạ thường vậy?
Bà vợ thúc hối:
– Ông phải nghe lời tôi. Ông phải đưa hai đứa nó đến đó.
Ông Tân nhăn nhó, căng thẳng:
– Tôi chân cẳng như thế này, đi đâu? Tụi nhỏ chưa biết chữ sao, phải học vỡ lòng A, D, N…
Bà vợ nổi cáu:
– Ông lạc hậu quá rồi! Tôi muốn ông đến phòng xét nghiệm ADN để xem hai đứa nó có phải con ruột ông không?
Ông Tân quát vợ:
– Bà nhảm thật, suốt ngày không chuyện gì làm, nghiện internet rồi nói chuyện linh tinh.
Bà vợ lặng im một lúc, giảng giải:
– Ông sống lỗi thời rồi ông ơi! Ông chẳng biết gì cả, cùng với Internet, máy ảnh kỹ thuật số, máy rút tiền tự động ATM… kỹ thuật xét nghiệm ADN là rất cần thiết cho ông.
Ông Tân cáu gắt:
– Không kỹ thuật nào hơn sự kiểm nghiệm của tôi! Con tôi, tôi không biết sao? Tôi phải nhờ máy móc?
Bà vợ giận dữ với chồng:
– Vậy hàng chục, hàng trăm người đàn ông khác chờ đợi lấy kết quả ở phòng xét nghiệm ADN, họ thua ông?
Bà vợ lại bỏ công tìm tòi, nghiên cứu công nghệ di truyền ADN. Bà không muốn căn nhà tiền tỷ tỷ mà cả đời ông bà gầy dựng rơi vào tay người dưng nước lã. Bà không muốn khối gia sản này có chủ, chủ nó không phải là con cái của ông bà. Bà không muốn ông mắc lừa đám trẻ. Bà muốn hai đứa trẻ đó rời khỏi nhà bà, trước lúc ông nhắm mắt xuôi tay. Bà tin tưởng vào ADN. Bà thấy những ca xét nghiệm ADN đã đại diện công lý đi tìm sự thật, khi mà đạo đức trở nên bất lực thì ADN đã tìm ra câu trả lời chính xác. Kết quả giải mã những đoạn gien trong phòng thí nghiệm là chứng cứ xác thực nhất để hóa giải những bí mật của bao số phận con người.
Thế nhưng khi bà vợ mở miệng nói vấn đề này, ông Tân phớt lờ. Bà tức tối. Những gì càng mập mờ, bà càng muốn sáng tỏ. Bà không thể tin từng tuổi đó, ông là cha của hai đứa bé.
2
Thời trẻ, ông Tân và vợ sống rất hạnh phúc nhưng không có con. Bác sĩ kết luận ông Tân vô sinh. Ông rất đau buồn. Ông chán nản, chán sống. Nhiều lần chạy đôn đáo cầu tự khắp chùa chiền trong nước, ngoài nước, ông Tân vẫn tuyệt vọng. Ngay cả những ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng tận Thái Lan, mang bao phúc lành đến cho các cặp vợ chồng vô sinh, ông Tân cũng tìm đến. Tất cả vẫn vô vọng. Rất may cho đời ông, vợ ông rất yêu chồng nên luôn động viên ông chấp nhận số mệnh. Nhiều lần, ông Tân định chia tay vợ để bà tìm hạnh phúc mới, để bà được thiên chức làm mẹ. Bà vợ nghe xong, khóc lóc từ chối. Bởi, bà muốn sinh sống cùng ông đến phút răng long bạc đầu.
Bỗng dưng đến cái ngày gần đất xa trời, ông Tân mang về cho bà vợ hai thằng con trai đen đúa, lem luốc vì cuộc sống cơ hàn của mẹ nó. Ông Tân thú thật với vợ, hai đứa nó là con ruột ông. Bà phủ nhận vì ông vô sinh. Ông đã nói thật cho bà vợ biết, hai đứa bé đó là con ruột mình với con bé giúp việc cho gia đình ông cách đây hơn mười năm.
Bà vợ nổi cơn ghen từ dạo đó. Với ông, người phụ nữ ấy là con bé, rất bé, rất dễ thương, nhưng với bà vợ, người phụ nữ ấy là hồ ly đã mê hoặc chồng bà. Bà tức tối vì ghen, vì tin tưởng con bé giúp việc tuyệt đối. Bà ngờ ngợ nhớ ra rồi. Cách đây hơn mười năm, ông Tân lúc nào cũng khen ngợi con bé giúp việc. Ông Tân khen con bé có duyên, mặn mòi, ưa nhìn. Mỗi lần ông khen, bà lại khen theo. Ông khen ít, nhưng bà lại khen nhiều. Bà khen cô ta chịu thương chịu khó, giúp đỡ bà rất nhiều chuyện trong nhà ngoài ngõ. Không ngờ những lời khen vô tư của bà đã giúp ông sớm xây dựng thêm mái ấm thứ hai.
Con bé giúp việc có thai với ông chủ nhà, bà vợ không hề hay biết. Bà còn khoe với ông Tân, bà nuôi con bé ngày một phốp pháp ra. Ông chỉ biết nhìn vợ mỉm cười hạnh phúc. Khi biết mình có thai, con bé giúp việc đã rời khỏi nhà ông Tân. Bà vợ khóc lóc nửa tháng trời vì thương nhớ con bé giúp việc sống có tình có nghĩa với bà.
Ngày ấy, ông Tân cũng lạ, chỉ mỉm cười.
3
Cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN, tay bà vợ run rẩy, bà không còn nghi ngờ gì nữa, chồng và hai đứa bé đó cùng huyết thống. Bà khóc nức nở, miệng lầm bầm:
– Tôi không thể lừa dối ông suốt đời được!
Ông Tân ngồi cúi đầu lại lặng im, không rõ vì lẽ gì? Ông vui? Ông xúc động? Ông thương xót trước những giọt nước mắt đau buồn của vợ?
Bà vợ không chút đắn đo. Bà thú thật với chồng:
– Năm mươi năm trước, người vô sinh là tôi chứ không phải ông. Vì muốn giữ hạnh phúc, tôi đã bỏ tiền nhờ bác sĩ lừa ông.
Ông Tân nhìn vợ thật lâu:
– Bà nói ra làm gì? Tôi đã biết cách đây mười mấy năm rồi!
HUỲNH MẪN CHI (SGGP)